truyện em chỉ có thể thích anh
Đọc truyện tranh Anh không để ý đến em, thì em sẽ trở nên xấu xa đấy! chap 37 full tiếng Việt được đăng sớm nhất chỉ có tại website Truyentranhdammyhay.com. bạn có thể bấm vào nút Theo dõi truyện để có thể theo dõi những chap mới nhất của bộ truyện này. Đây là
Trong suy nghĩ của Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên "mọt sách bốn mắt" vô cùng nóng tính. Danh sách chương Em Chỉ Có Thể Thích Anh Chương 1 1 Châm ngôn làm người của mẹ thật đáng nể. Hạ Mộng Ngư yên lặng nghe bố mẹ tranh luận về vụ bà dì đang ầm ĩ đòi ly hôn, thầm cảm thấy thất vọng. Cô đặt bát đũa xuống, khoác cặp lên vai.
Anh chàng vẫn không ngẩng đầu lên, bảo: - Tiệt! Chuyện cười 8: Thật là may mắn. Bob đi ăn uống liên hoan về say khướt. Anh ta về nhà, đập cửa: - Ồ, Bob! Anh đã về đấy ư? - Ừ, em yêu ạ, anh gặp bạn cũ. - Anh nhậu hết lương tháng rồi. - À, em có thể hiểu. - Xe lại bị
Không chỉ có phụ nữ mới thích có vinh dự hão, mà đàn ông tuyệt đối là cũng có, có thể làm cho cô nhìn hắn mong chờ như thế, bỗng dưng anh cảm thấy tự mãn, vì thế anh rất chi là tự mãn, thậm chí giống như là ban phát, đưa bàn tay ra nắm lấy tay cô.
Nước mắt và sự lặng im đều vô dụng, anh chỉ có thể dựa vào bản thân mình để che chở cho thân phận của em và mở cho em một con đường về suôn sẻ. …. "Anh cứ đi con đường của anh, không cần do dự cũng không cần quay đầu lại. Em sẽ đợi anh ở ngã ba đường."
Site De Rencontre Pour Personne Agée.
Tên gốc 我就想蹭你的气运 Tác giả Minh Quế Tái Tửu Nhân vật chính Triệu Minh Khê x Phó Dương Hi Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Nhẹ nhàng, Pháo hôi, Kim bài đề cử Ngược tra, Vả mặt Số chương 70 Chương + 5 Phiên ngoạiVăn ánMinh Khê là người mà nhà họ Triệu nhận về, nhưng họ chỉ thiên vị thiên kim giả, nói Khê không thiện lương bằng Triệu Viện, không ưu nhã bằng Triệu Khê cũng không quan tâm, vẫn cố gắng làm hài lòng những người thân duy nhất trong gia đình, mặc dù bọn họ nói như vậy là đang tranh đoạt với Triệu đến khi, cô đột ngột qua đời vì bệnh nan mới phát hiện số mệnh Triệu Viện là nữ chính, còn cô chỉ là nữ phụ làm nhiều việc ác trong bộ truyện này, cho nên mới có kết cục thê thảm như về một lần nữa, trong lòng Triệu Minh Khê vô cũng lạnh lẽo, không thèm quản người nhà cái gì, con mẹ nó người nhà, con mẹ nó vị hôn phu, cô lập tức thu dọn hành lý rời xa những người trong ngôi nhà này, đi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống “Làm bạn với nhân vật có giá trị thời thượng cao”, bỏ mặc số đi rồi, trong nhà bỗng dưng quạnh lý mà nói, nó phải rất thoải mái, nhưng ——Tại sao cha mẹ, anh hai lạnh lùng, em trai cáu kỉnh, Thẩm Lệ Nghiêu – người bị cô theo đuổi lại cảm thấy… không quen?*****Để sống sót khỏi căn bệnh nan y, Triệu Minh Khê không thể không đi hít vận khí trên người thái tử của Phó thái tử này mỗi lần nhìn thấy cô, lỗ tai đều đỏ như cắt ra máu, nhưng lại giả bộ lạnh lùng và cool ngầu, “Cô có thể để cho tôi yên được không?”Ngày thứ hai, Triệu Minh Khê thật sự đi tìm người khác để hít vận một buổi yến tiệc, người nhà họ Triệu và Thẩm Lệ Nghiêu giương mắt nhìn Minh Khê xinh đẹp hờ hững, đứng ngồi không yên khi cô không hề có ý định trở định bước tới thì bọn họ đã bị một đám người xô đẩy, làm tản qua hai bên, nhóm người này đang cung kính nhường đường người nào tử của Phó Thị đi tới, siết chặt cổ tay Minh Khê, cúi đầu như con cún nhỏ, ủy ủy khuất khuất nói “Cho em dây dưa đấy, còn không được hay sao?”Tất cả mọi người?!Rất lâu sau này, Phó Dương Hi mới biết được sự thật, anh cảm thấy cực kỳ đau đớn ——Anh nghĩ em muốn theo đuổi anh, kết quả em chỉ muốn hít vận khí của anh mà thôiAnh coi em là vợ tương lai, còn em chỉ xem anh là cột phát wifi???Làm cột phát wifi cũng được, vợ à, em có thể nhìn anh một chút được khôngMột câu giới thiệu vắn tắt Cả ngày nam chính đều ảo tưởng tôi thích anh ý Nữ chính rất nỗ lực, tự lập tự cường.
GIỚI THIỆULần đầu tiên Thời Nhan nhìn thấy Chu Mục là ở bệnh giống như là một thiên hà xa vạn dặm, bỗng nhiên chiếu sáng toàn bộ thế giới của ngày thứ 60 quen Chu hỏi anh “Bác sĩ Chu, anh có thể thử thích em được không?”Anh trả lời cô “Không thể.”Vào ngày thứ 90 quen Chu lại hỏi anh “Bác sĩ Chu, anh có thể thử suy xét lại một chút về việc thích em được không?”Vào ngày thứ 120 quen Chu lại hỏi anh “Bác sĩ Chu, anh có thể…”Lần này Chu Mục không để cô nói hết câu, trực tiếp quăng hai chữ “Không thể.”Đột nhiên, trái tim co thắt lại, một một ngày nọ…Thời Nhan nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ “Bác sĩ Chu, bây giờ em có thể thích anh được không?”Chu Mục “Được, kỳ hạn là cả cuộc đời.”Thời Nhan “Được.”Lại một ngày nọ, có người nhìn thấy Chu Mục đè cô gái mà anh đã từ chối ba lần lên bức tường trong văn phòng, hơn nữa, còn hôn đến mạnh gái nhỏ không được bình tĩnh & Bác sĩ giả vờ lạnh lùng trong ngoài không đồng sẽ có một chút ngược nha! Nhưng nó vẫn sẽ lấy ngọt làm chính, đón chờ nha!
Còn một lúc nữa mới tới giờ học buổi chiều, Hạ Mộng Ngư tranh thủ học bài, bằng không lấy đâu ra thời gian làm việc lấy một quyển sách ra, nói với Từ Tử Sung "Tôi muốn học ngoại ngữ, nếu cậu thấy ồn thì tìm chỗ khác nghỉ trưa nhé.""Không ồn."Hạ Mộng Ngư vì thế mà mặc kệ Từ Tử Sung, tự đọc tự nhẩm Tử Sung liếc thoáng qua quyển sách trên tay Hạ Mộng Ngư, là một quyển luyện khẩu ngữ tiếng Pháp."Cần tôi giúp cậu không? Hai người đối thoại hiệu quả hơn đấy.", Từ Tử Sung đề nghị."Cậu biết tiếng Pháp?", Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi."Ừ, hồi cấp hai tôi học trường quốc tế, trong trường mỗi học sinh phải chọn học một thứ ngoại ngữ khác, tôi chọn tiếng Pháp, có điều sau này chuyển trường nên tổng cộng chỉ học được vỏn vẹn một năm.""Sao lại chuyển trường? Trường quốc tế tốt biết bao nhiêu."Nếu không phải vì quá xa nhà, lại phải ở trọ, bố mẹ sợ Hạ Mộng Ngư học thói xấu, thì hồi trước cô đã được học trường quốc tế rồi."Lên lớp Tám bỗng nhiên trong nhà hết tiền, học phí trường quốc tế đắt mà."Từ Tử Sung luôn nói chuyện kiểu lơ đễnh khiến Hạ Mộng Ngư không sao tiếp nổi. Nếu hỏi vì sao trong nhà lại đột nhiên hết tiền, chắc chắn sẽ lại dây dưa đến cả đống chuyện huống này thật mất tự nhiên, Hạ Mộng Ngư cẩn thận quan sát Từ Tử Sung, chỉ thấy ánh mắt cậu rất lặng, dường như không mấy để ý đến chuyện cũng tốt, con trai đang tuổi lớn dễ mẫn cảm, may mà Từ Tử Sung không phải loại Mộng Ngư rất sợ chuyện cũ, không thích nhớ lại quá khứ, càng đừng nói hiện tại cô đang cố hết sức giữ khoảng cách với Từ Tử Sung, không muốn quá thân thiết với cậu. Vậy nên cô không hỏi gì nhiều mà chỉ tán dóc mấy chuyện không quan trọng."Không sao, cho dù chỉ học được một năm thì vẫn hơn loại tự học như tôi.", Hạ Mộng Ngư tủm tỉm, "Cậu có thể chỉ cho tôi ít phương pháp học tiếng Pháp không? Chắc là giáo viên nước ngoài có chỉ chứ?""Ừ.", Từ Tử Sung gật đầu."Nào.", hai mắt Hạ Mộng Ngư sáng rực, cô đưa sách cho Từ Tử Sung, kích động nói, "Mình mau bắt đầu đi!"Từ Tử Sung lại lâm vào cảnh bất đắc dĩ."Học khiến cậu vui thế sao?""Đúng!"..."Ngon!"Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy ăn uống xong liền hẹn ra một chỗ nói người định hợp sức tính toán xem làm thế nào mới có thể giải quyết được mối quan hệ đầy kỳ quái giữa bốn người cùng bàn. Họ chẳng phải Từ Tử Sung hay Hạ Mộng Ngư, không có tố chất tốt như học bá và học thần, mấy ngày nay đủ để họ nghẹn tức thở, nếu cứ để thế một tháng nữa thì họ phát rồ điều, trăm ngàn lần chẳng ngờ, họ còn chưa kịp hợp tác hành động, thì từ xa đã thấy Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung ngồi cùng nhau dưới tán cây cổ thụ. Một người ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, thần thái nghiêm túc, cả người tản ra ánh hào quang của học thần, là Hạ Mộng Ngư. Còn một người dựa vào thân cây, tay cầm quyển sách, một bàn tay khoác bừa lên đầu gối, thần thái thoải mái, miệng nở nụ cười nhạt hiếm thấy, là Từ Tử Sung."Học..."Một chữ "thần" còn chưa được Mạnh Huy nói ra thì đã bị Phạm Tiểu Kiều nhào đến bịt lại, sau đó cô nàng kéo anh chàng trốn rịt sau bồn hoa bên người ngồi xổm xuống nhìn trộm."Hai đứa nó chẳng phải không ưa nhau sao?", thấy Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung hòa hợp ngồi dưới gốc đại thụ, Mạnh Huy nghi hoặc hỏi "Thế này đã là hòa hợp chưa?""Yêu hận trong nháy mắt, chưa từng nghe sao?", Phạm Tiểu Kiều cất giọng kích động, "Bọn nó đang hẹn họ ư? Wow, cảm giác bọn mình vừa phát hiện ra một chuyện cực đặc biệt!""Không phải đâu... Ai lại hẹn hò mà còn học?", Mạnh Huy than thở."Đừng có dùng lối suy nghĩ phàm nhân của ông để đo với thế giới thần thánh được không? Phong cách lãng mạn của học thần với học bá mà lại để cho cái loại học hành dốt nát lý giải nổi à?"Phạm Tiểu Kiều cảm thấy hai người kia chắc chắn có vấn đề, nhưng lại không dám khẳng định."Haiz, chẳng trách tôi học ngu, còn người ta là học thần...", Mạnh Huy nhìn hai người đang luyện khẩu ngữ, nặng nề thở dài một hơi "Nếu tôi mà cố gắng như hai đứa nó, nghỉ trưa còn luyện tiếng Anh, thì thành tích tiếng Anh của tôi chắc chắn không be bét như thế."Phạm Tiểu Kiều liếc xéo Mạnh Huy một cái đầy khinh bỉ."Ông có cố gắng gấp trăm lần thì trình độ tiếng Anh của ông vẫn nát bét bền vững thế thôi.""Hả?""Bọn nó nói tiếng Pháp."...Còn mười lăm phút nữa là đến giờ học, học sinh đã gần như vào hết trong Tiểu Kiều và Mạnh Huy vốn tưởng Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung đã hòa giải, nhưng không ngờ vừa về chỗ, hai người kia vẫn chẳng nói câu nào, ngay cả một ánh mắt trao nhau cũng gì xảy ra thế này? Lẽ nào lại vừa có mâu thuẫn, vừa cãi nhau?Phạm Tiểu Kiều nháy mắt với Mạnh Huy xòe tay, tỏ vẻ không hiểu ý Phạm Tiểu Kiều. Đến giờ Phạm Tiểu Kiều mới thật sự hiểu được thế nào là thằng con ngốc của địa chủ. Cô nàng bất đắc dĩ viết một tờ giấy chuẩn bị gửi qua, nhưng tờ giấy mới đến nửa đường đã bị chặn Mộng Ngư hờ hững chộp lấy tờ giấy, xé tan tành rồi ném vào túi Tiểu Kiều vẫn hơi sợ cái vị ngồi cùng bàn này, lập tức ngoan ngoãn làm bài tập Mạnh Huy thì vẫn thích phải truy tận gốc rễ, cậu ta muốn biết rõ ràng Phạm Tiểu Kiều muốn nói gì với mình nên bèn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Phạm Tiểu Tiểu Kiều nhận được tin nhắn, nghiêng người đưa lưng về phía Hạ Mộng Ngư, lén lút trả Huy "Bà muốn tôi làm gì?"Phạm Tiểu Kiều "Hỏi Từ Tử Sung xem cậu ta với Hạ Mộng Ngư có chuyện gì đi, Mộng Ngư nhà tôi là cái loại không thích nói chuyện, đổ cả lọ nước ớt mà cũng không cậy được mồm ra."Mạnh Huy "Sung ca cũng thế!"Nhưng Mạnh Huy còn chưa kịp ấn nút gửi thì di động trong tay đã biến Tử Sung cướp di động của Mạnh Huy, siết trong tay, dáng vẻ đáng sợ đến mức khiến Mạnh Huy thiếu điều quỳ xuống xin tha."Đừng đừng! Đại ca, đừng!"Từ Tử Sung lạnh nhạt liếc nhìn Mạnh Huy, tắt di động rồi trả lại cho cậu Huy thở phào nhẹ nhõm, vơ di động bỏ vào ba lô, ngoan ngoãn làm bộ đọc nhớ lúc Mạnh Huy vừa mới vào cấp ba, dáng người vẫn chưa lớn, bên cạnh chẳng có nhiều bạn đi theo như bây giờ. Vừa gầy, vừa nhỏ, lại vừa có tiền, cậu ta thường xuyên bị bọn con trai cá biệt trong trường bắt nạt. Có một lần cậu ta quên không lấy tiền tiêu vặt, bị đám cá biệt đó đánh ở con phố nhỏ sau trường, chính là Từ Tử Sung đã cứu cậu ta. Vậy nên Mạnh Huy biết nắm tay của vị đại ca này vô cùng lợi hại, bóp nát di động của cậu ta là chuyện hoàn toàn có khả Tiểu Kiều và Mạnh Huy đều ngoan ngoãn, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau một cái rồi yên lặng quay đầu làm tiếp việc của Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đã hòa giải, nhưng trong lớp vẫn không nói câu nào với nhau, hai người không hẹn nhưng dường như có một sự ăn ý rất đặc biệt, khiến hai người tiếp tục duy trì "hiện tượng" không bằng đám bạn cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt giữa hai người nên đều cố không nhắc đến tên đối phương trước mặt Huy và Phạm Tiểu Kiều không biết hai vị thần tiên này đang làm chuyện huyền bí gì, nhưng rốt cuộc vẫn răm rắp nghe lời không dám phá đám. Có điều, họ lén trao đổi, rồi tỏ vẻ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao trước đây Từ Tử Sung nói Hạ Mộng Ngư giả tạo, Hạ Mộng Ngư chê Từ Tử Sung làm màu rồi. Cho tới bây giờ, Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều, thân là bạn cùng bàn với hai người, mới hoàn toàn cảm nhận được bộ mặt của hai ngày gần đây nhiệt độ tăng cao, có khi đến xấp xỉ bốn mươi độ. Giữa trưa, mọi người đều ăn cơm rồi về lớp ngay, không ai dám ở lại bên ngoài, sợ lực bài vở mỗi ngày đều rất lớn, cũng chỉ có giờ nghỉ trưa là có thể thả lỏng. Trong lớp, học sinh túm năm tụm ba, con trai một góc chém gió, con gái một chỗ buôn dưa Huy đang chơi điện tử trên di động, Từ Tử Sung thì ngả xuống bàn ngủ, Hạ Mộng Ngư nhoay nhoáy làm bài, còn Phạm Tiểu Kiều thì xem phim thần tượng ngắm nam nhiên, không hiểu vì sao cả lớp im phăng phắc. Mấy nhóm đang cười đùa cùng cả đám con trai đang chém gió ngút trời đột nhiên quay hết ra vị trí ngồi liên tiếp, Phạm Tiểu Kiều là người đầu tiên ngẩng chao, người quen Tiểu Kiều huých huých Hạ Mộng Ngư đang hết sức tập trung làm bài, nhỏ giọng nói "Tiểu Ngư, người mày ghét nhất đến kìa!"Đang chìm đắm quên lối về trong đề Lý, Hạ Mộng Ngư lập tức có phản ứng, ngẩng phắt đầu nhìn ra cửa, ánh mắt lóe cửa lớp là một cô nàng tóc đen dài thẳng mượt, da trắng dáng thon, mặt như hoa đào, hai mắt ngậm nước xuân. Cô nàng cười tươi roi rói nhìn vào trong lớp Mộng Ngư liếc một cái đầy khinh luận xuân hạ thu đông, mưa dầm gió bấc, quanh năm suốt tháng diện váy ngắn khoe chân, không phải hoa khôi thì là ai?"Hello, mình muốn tìm Từ Tử Sung.", hoa khôi mang vẻ mặt sáng ngời, mỉm cười nói với cả tay cô nàng chắp trước ngực, ra hiệu "please", nụ cười tiêu chuẩn như của nữ thần tượng, nghiêng đầu, tiếp tục kêu gọi trợ giúp từ phía cả lớp."Các cậu có thể gọi Từ Tử Sung giúp mình không? Please, please mà.""Bitch!"Hạ Mộng Ngư và Phạm Tiểu Kiều đồng thanh nói.
Lúc Hạ Mộng Ngư quay trở lại lớp thì tiết tự học thứ hai đã bắt đầu. Nhà trường sắp xếp mỗi buổi tự học chỉ có một giáo viên phòng không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh giở vở sàn nhiệm Linh Hoa ngồi trên bục giảng chấm bài thi của mấy hôm trước, thấy Hạ Mộng Ngư đến trước cửa, cô chỉ gật đầu với Hạ Mộng Ngư rồi lại tiếp tục chấm thấy tiếng Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung cũng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Vì vậy, lúc cô vừa xuất hiện thì đã chạm phải ánh mắt cậu, hai người đều nhìn thấy nhau đầu tiên. Trong ánh mắt họ đều có vẻ như rất sốt ruột, rất muốn nói gì đó với đối phương, hơn nữa còn là chuyệt tự học này quả thực là vô cùng giày vò Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung thì tính tình trầm ổn, tuy trong lòng có chuyện muốn nói nhưng vẫn có thể ngủ được. Hạ Mộng Ngư thì không, cô biết Từ Tử Sung có chuyện muốn nói với mình, cũng lại rất muốn kể chuyện xảy ra hôm nay cho cậu nghe, vậy nên trong lòng cứ như bị kiến cắn, đứng ngồi không yên, đến mức cô chủ nhiệm ngồi tận trên bục giảng còn phát hiện ra.“Hạ Mộng Ngư, trên ghế của em có kim à? Sao cứ loay ha loay hoay thế, làm ảnh hưởng đến cô đang chấm bài.”Hạ Mộng Ngư đành phải ngồi yên lại, hết cách, bất kể là hành động nhỏ nào cũng không trốn được khỏi mắt Linh Hoa.“Em làm bài xong chưa?”, cô chủ nhiệm lại hỏi, nhìn điệu bộ này thì có vẻ là không muốn buông tha cho Hạ Mộng Mộng Ngư gật đầu, “Xong lâu rồi ạ.”Linh Hoa cười cười “Thế thì lên chấm bài với cô.”Hạ Mộng Ngư nhận tờ đáp án và một nửa tập bài thi từ Linh Hoa, nhìn thoáng qua, là bài của mấy lớp chọn.“Em chỉ cần chấm phần trước thôi, phần đọc hiểu với tự luận không cần động vào.”Hạ Mộng Ngư lấy bút đỏ ra bắt đầu chấm này, cô chủ nhiệm lại nhìn thấy Từ Tử Sung ở bàn thứ hai đang ngủ.“Từ Tử Sung, ngủ ngon thế nhở?”Từ Tử Sung ngẩng đầu lên nhìn về phía Linh Hoa, chờ cô nói nhiên, Linh Hoa lại nói “Tôi thấy có vẻ là cậu cũng làm xong bài rồi đúng không? Lên đây chấm bài hộ tôi, một nửa này là của cậu.”Bởi vì chỉ có một tờ đáp án cho hai người xem chung, nên cô chủ nhiệm bảo Hạ Mộng Ngư về chỗ, còn Từ Tử Sung ngồi lên chỗ cạnh người thoáng liếc nhau một cái rồi lập tức cúi xuống chấm học yên tĩnh lại. Vì phải chấm phần tự luận, cần tập trung hơn lúc chấm phần đầu, thế nên cô chủ nhiệm không quá chú ý đến đám học sinh ngồi Mộng Ngư và Từ Tử Sung xem chung một tờ đáp án, đương nhiên phải ngồi gần một chút, vậy nên Hạ Mộng Ngư táo bạo ngồi sát vào cậu, cố ý nghiêng đầu về phía cậu, thỉnh thoảng còn chạm vào cánh tay cậu. Lọn tóc của cô thỉnh thoảng lướt qua làn da cậu, đưa mùi hương thơm mát quẩn quanh như cào vào tim cậu vậy. Cánh tay cố tình mà làm như vô ý chạm vào da cậu, lành lạnh, mềm mại vô cùng. Thế nhưng, đó không phải là chuyện quá đáng nhất, quá đáng nhất chính là, lúc cô dướn người sang xem đáp án, ngực cứ thế đè vào cánh tay nữa Mộng Ngư rõ ràng là muốn giết cậu Tử Sung hít sâu, bình tĩnh, tiếp tục chấm này, Từ Tử Sung vừa vặn chấm đến bài của Hạ Dạ viết của Hạ Dạ Dương rất đẹp, cả bài thi nhìn rất sạch sẽ, gọn gàng. Tuy Từ Tử Sung không hiểu về thư pháp nhưng vẫn cảm giác là chữ của cậu ta theo một thể viết nào đó, hơn nữa lại rất cứng cáp, rắn lúc Linh Hoa chấm xong một bài thi, thấy Từ Tử Sung cứ nhìn chằm chằm vào trang giấy thì đến xem. Thấy kiểu chữ đó, không cần nhìn tên mà Linh Hoa đã biết là bài của Hạ Dạ Dương, cô không nhịn được bèn mỉa mai Từ Tử Sung “Chữ này đẹp hơn nhiều mấy cái chữ gà bới của cậu đúng không?”Từ Tử Sung không trả lời mà hỏi “Đây là kiểu chữ gì ạ?”Linh Hoa nhíu mày, cô không hiểu về các thể chữ lắm, bèn nhìn Hạ Mộng Ngư và hỏi “Hạ Mộng Ngư, bạn tốt viết thể chữ gì, chắc là em biết chứ?”Quả nhiên Hạ Mộng Ngư biết. Cô bất đắc dĩ trả lời “Từ nhỏ cậu ấy đã luyện chữ Khải của Điền Anh Chương. Điền Anh Chương nghiên cứu về Âu Dương Tu, chữ ông ấy luyện cũng là chữ của Âu Dương Tu.”Linh Hoa gật đầu và nói “Điền Anh Chương thì cô biết, ừm, cô cũng cảm thấy giống chữ Âu Dương Tu. Còn em? Em luyện chữ gì?”“Em luyện hành thư của Ngô Ngọc Sinh ạ…”, Hạ Mộng Ngư thật thà trả lời.“Chuẩn, Hạ Dạ Dương thoạt nhìn thì có vẻ ngông nghênh, nhưng thật ra lại nghiêm chỉnh, quy phạm như chữ Khải. Còn em, mới đầu thì cứ nghĩ không có gì đặc biệt, thật ra thì lại giống như hành thư.”Nghe cô chủ nhiệm nói vậy, Hạ Mộng Ngư không trả lời mà chỉ gượng cười rồi cúi đầu chấm Hoa không nói thẳng ra, chỉ hơi chạm đến mà thôi, thế nhưng vẫn thu hút sự chú ý của cả lớp. Thấy có người ngẩng đầu nhìn ngó, cô bèn nói thêm một câu “Đến cả kiểu chữ viết còn hiểu như vậy, không hổ là thanh mai trúc mã…”Lời Linh Hoa vừa nói ra quả nhiên đã khiến cả lớp lại móc nối đến mối quan hệ rối rắm giữa Hạ Dạ Dương và Hạ Mộng Ngư. Có tiếng nói khe khẽ vang tác chấm bài của Hạ Mộng Ngư khựng là, sao Linh Hoa lại lấy chuyện của cô với Hạ Dạ Dương ra để đùa chứ? Một tuần nay, thầy cô nào cũng nhắc đến rồi, chỉ có Linh Hoa là chưa đả động gì, Hạ Mộng Ngư còn tưởng Linh Hoa sẽ không bới ra, ai ngờ đã qua một tuần rồi mà lại trêu ghẹo cô nữa như đỉa…Hạ Mộng Ngư có cảm giác ánh mắt của Linh Hoa vẫn đặt trên người mình. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, lập tức chạm phải vẻ mặt như cười như không của Linh Hoa.“Hạ Mộng Ngư, em có thích con trai viết đẹp không?”, đột nhiên Linh Hoa hỏi.“Không ạ.”, Hạ Mộng Ngư quả quyết nói “Em thích người viết xấu.”Từ Tử Sung ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ cúi đầu cười, sau đó lại sửa thành dáng vẻ nghiêm túc, tiếp tục chấm Mộng Ngư tiếp tục nói “Tại vì từng có một tiền bối trong giới thư pháp nói, chữ xấu căn bản là vì động tác tay không theo kịp suy nghĩ, cho nên hầu như các thiên tài đều viết xấu hết.”Cả lớp nghe mấy lời quỷ quái của Hạ Mộng Ngư mà cười ầm lên, đặc biệt là mấy đứa chữ xấu không kiềm chế được phải cất tiếng “Cuối cùng thì em đã hiểu vì sao chữ em xấu rồi, thì ra em là thiên tài.”Linh Hoa lườm Hạ Mộng Ngư một cái, “Này, Hạ Mộng Ngư, dạo này em càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng đấy.”Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được, hình như mình biểu hiện hơi quá đà, vừa không để ý một cái là lại nói linh tinh, thế nên cô lập tức cúi đầu tiếp tục chấm bài.“Thế thì chắc là em thích Từ Tử Sung nhất rồi.”, Linh Hoa lườm Từ Tử Sung rồi nói “Chữ cậu ta xấu nhất khối luôn.”Linh Hoa chỉ vô tình nói vậy.“Từ Tử Sung à, nếu chữ của cậu mà đẹp lên một tí thì có khi điểm Văn sẽ cao hơn đấy, nhìn bài thi của cậu mà tôi không buồn cho điểm cao…”Từ Tử Sung cười cười, lúc cúi đầu chấm bài, nụ cười ấy vẫn không biến mất, có vẻ như tâm trạng đang rất Hoa nghi hoặc nhíu rằng Từ Tử Sung vốn dĩ không phải đứa học trò không nói nổi, nhưng bình thường bất kể là khen ngợi hay phê bình, lúc nào cậu cũng chỉ giữ vẻ mặt hờ hững như không. Hôm nay cô chẳng nói chuyện gì buồn cười, mà sao cậu lại cười vui vẻ thế?Linh Hoa thoáng nghi ngờ, lúc thu tầm mắt lại, cô nhìn thấy Hạ Mộng Ngư cúi đầu, thế nào mà mặt cứ đỏ bừng…Tại sao Hạ Mộng Ngư đỏ mặt?Bởi vì vừa rồi nói đến chuyện của cô và Hạ Dạ Dương sao? Nhưng lúc trước đấy, Hạ Mộng Ngư còn nhanh mồm phản bác cô, giờ đỏ mặt cái gì?Linh Hoa nhớ lại lời mình vừa nói, nhìn thoáng qua nụ cười còn treo bên môi Từ Tử Sung, lại nhìn sang gương mặt đỏ ửng của Hạ Mộng Ngư, cuối cùng cũng trời ơi!Không ngờ đó nha…Học sinh đứng thứ nhất và thứ hai lại cho cô một niềm bất ngờ như Hoa hiểu Hạ Mộng Ngư đỏ mặt vì câu nói kia, cũng hiểu Từ Tử sung vì câu nói nào mà cười câu “Thế thì chắc là em thích Từ Tử Sung nhất rồi.”…Tan học, Hạ Mộng Ngư sốt ruột ra hiệu với Từ Tử Sung, ý bảo cậu nhanh chóng ra người một trước một sau ra khỏi lớp. Vừa ra khỏi khu phòng học, Hạ Mộng Ngư liền vội vàng kéo Từ Tử Sung tới một góc ở khu nhà thực nghiệm. Buổi tối chỗ này hoàn toàn không có người qua lại, cũng bởi vì nhà thực nghiệm ngày thường không khóa, không có nhiều hơi người, bên trong toàn các thiết bị để không, thế nên xung quanh bị bao phủ bởi một bầu không khí vô cùng đáng Mộng Ngư cũng hơi sợ nên đứng nhích lại gần Từ Tử Sung.“Cậu kéo mình đến đây làm gì?”, Từ Tử Sung hỏi. Hạ Mộng Ngư còn chưa kịp trả lời, cậu đã lại nói “Cho mình cơ hội sáng tạo à?”Hạ Mộng Ngư trợn mắt, “Cậu nghĩ đi đâu thế? Mình đang có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây!”“Chuyện gì?”“Có khả năng là mình sẽ được đi Mỹ đấy!”, Hạ Mộng Ngư hưng phấn Mộng Ngư kể một mạch chuyện ngày hôm nay cho Từ Tử Sung nghe. Có điều, Từ Tử Sung chẳng đáp lời nào, điều này khiến cho Hạ Mộng Ngư cực kỳ hoang mang…“Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu.”, Từ Tử Sung nói, “Tạm thời mình không đi Mỹ, mình muốn ở lại làm rạng danh nước nhà…”Từ Tử Sung cũng kể hết mọi chuyện ngày hôm nay cho Hạ Mộng Ngư nghe.“Mẹ kiếp.”, Hạ Mộng Ngư bật thốt người nhìn tốt có thể thành chuyện xấu, mà chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt, chuyện trên đời này thật ra có thể thay đổi trong nháy mắt, chẳng ai nói hay người đều hơi khó xử, liếc nhau nhoẻn miệng cười.“Mình cũng không đi Mỹ nữa…”, Hạ Mộng Ngư nói một cách chắc chắn, gần như là ra quyết định trong nháy mắt.“Cậu có thể không đi à?”, Từ Tử Sung hỏi.“Có thể. Bố mẹ mình đều không muốn mình đi, chẳng qua là bố mình ngại với sếp nên không dám từ chối thẳng thừng thôi.”, Hạ Mộng Ngư cau mày hỏi “Nếu có đi thì chắc là khoảng mùng năm tháng Năm sẽ bắt đầu học… À không, mùng bốn tháng Sáu… Không, mùng hai tháng Tám!”“Rốt cuộc là ngày nào?”“Vốn dĩ là mùng năm tháng Năm, nhưng tại bố mình cố chấp với Thanh Hoa quá nên biến thành mùng bốn tháng Sáu. Nhưng mà bây giờ mình không muốn đi, mình châm chút ngòi lửa cho mẹ mình một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ thì chắc chắn bố mình sẽ có thể hạ quyết tâm nói không với sếp.”“Ừ.”Từ Tử Sung gật đầu. Thật ra, nếu Hạ Mộng Ngư thật sự đi Mỹ thì cũng không phải chuyện xấu, sớm muộn gì cậu cũng sang đó, chỉ là vấn đề thời gian mà Từ Tử Sung vẫn cau mày, Hạ Mộng Ngư liền hỏi “Cậu vẫn còn lo lắng à?”Từ Tử Sung lắc đầu.“Thế thì còn vấn đề gì nữa?”“Cậu không cảm thấy lạ à?”“Lạ chỗ nào?”“Tại sao bố Hạ Dạ Dương bỗng dưng lại muốn đưa cậu ta ra nước ngoài.”, Từ Tử Sung nói, “Vì sao bố cậu ta lại sốt ruột đến mức đòi nhà cậu phải cho ông ta câu trả lời ngay trong tuần này?”Đúng này, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được câu chuyện có phần kỳ quặc. Thật ra, nếu cô muốn đi, quá một tháng trả lời thì sao chứ, cùng lắm là ra nước ngoài muộn một tháng, nếu mười tháng sau mới đi thì mới không theo kịp được khóa dự bị đại nhiên Hạ Mộng Ngư nghĩ ra, e là chuyện này không đơn giản như cô đại viện, cô nghe được không ít những tin đồn nhỏ to. Hạ Mộng Ngư căng thẳng hỏi “Từ Tử Sung, không lẽ chú Hạ bị…”“Suỵt.”Từ Tử Sung lắc Mộng Ngư hít sâu một hơi, lại lập tức gật đầu, không nói một lời thể nói được.
truyện em chỉ có thể thích anh